TÂM SỰ CÙNG ÂM NHẠC (SỐ 18)

Tháng 6 bịn rịn mưa ngâu ánh lên một mảnh tình man mác. Rồi lại một mình chìm đắm trong khúc nhạc cho cố hương còn mãi vấn vương.

Hai tiếng “cố hương” ấy thế sao lại đầy sức nặng thế này… Đã bao lần ta bỏ lỡ những cuộc gọi đến từ cha mẹ, lỡ biết bao cuộc hẹn về thăm quê hương.

Còn đâu những tháng ngày được quây quần bên mái nhà tranh, cùng bao khúc hát ân tình từ mẹ. Còn đâu khoảnh khắc được trở về nơi tuổi thơ thoang thoảng mùi lúa chín….

Quê hương có những cánh cò cùng con sông tắm mát, có đàn bò ven đê trên khắp cả lối về. Quê hương là mỗi chiều về rủ rê đá bóng, mải mê trôi cánh diều xa.

Bầu không khí dân dã cứ thế phảng phất trong tiềm thức, về một dư vị ngây ngất vẫn còn sống mãi, một tuổi thơ huy hoàng đầy kỷ niệm.

Ấn vào đây để hát ca khúc “Quê Hương”

Chiều nay qua phố vắng, ta cứ ngẩn ngơ, chìm đắm trong mùi “già”. Một mùi vị cay đắng những khoảnh khắc bị bố mẹ mắng giờ đây lại chẳng còn.

Ta nhớ về những phút giây nồng đượm yêu thương kề vai sát cánh bên cạnh những người thân yêu. Tất cả cứ chợt phai nhòa theo dấu chân mỗi lúc trưởng thành.

Thương biết mấy những người anh luôn đùm bọc, bảo vệ suốt năm tháng tuổi thơ. Xót xa bao nhiêu những cô chị luôn vỗ về khi cha mẹ vắng nhà.

Và hơn thế, chúng ta dần ý thức hơn về bản ngã của mình, về tình yêu thương gia đình, về việc phải giữ mình trong sạch trong cuộc đời nhiều giông tố.

Ấn vào đây để hát ca khúc “Chị Tôi”

Lẻ loi giữa chốn thành thị bộn bề xa hoa, cứ thế, ta lại có những giây phút chiêm nghiệm về khoảng thời gian lúc nhỏ để rồi lại cất lên khúc hát da diết dành tặng nơi cố hương…

Dẫu biết rằng, trong cuộc sống mỗi ngày, chúng ta có nhiều nơi để đi, nhiều nơi để đến nhưng chỉ luôn có một nơi để về, ấy chính là gia đình của mình.

Dù cho gia đình ở thành thị hay xóm quê, chỉ cần là một mái nhà ấm áp tình thương, tất cả đều là “quê hương” chờ bạn mỗi ngày.

Hãy cùng KAKA trân trọng và trao yêu thương đến quê hương, gia đình của bạn nhé!

▶ Bạn có những “bức thư tình” nào chưa kịp gửi không? Hãy chia sẻ với KAKA thông qua 3 cách sau:

• Cách 1: Chia sẻ trực tiếp tại đường link sau: https://bit.ly/tamsucungKAKA

• Cách 2: Bạn có thể gửi mail đến địa chỉ: kakateamcs@gmail.com với tiêu đề mail “Câu chuyện và âm nhạc”

• Cách 3: Gửi câu chuyện trực tiếp tại Zalo chăm sóc khách hàng của KAKA. SDT: +84776565085

KAKA hy vọng sẽ sớm nhận được câu chuyện của bạn và đừng quên chia sẻ bài viết này đến bạn bè của mình nhé!

8 thoughts on “TÂM SỰ CÙNG ÂM NHẠC (SỐ 18)

  1. Quê hương là chùm khế ngọt
    Cho con chèo hái mỗi ngày
    Quê hương là đường đi học
    Con về rợp bướm vàng bay

  2. Quê hương là chùm khế ngọt chất chứa bao nhiêu ki niêm vui buồn trong lòng chúng ta thế nên dù ở nơi nào cũng nhớ về quê hương

  3. Trong chúng ta hầu như ai cũng có những điều không nói ra và tôi không ngoại lệ.,bề ngoài mạnh mẽ gai góc nhưng thật ra tôi là một con thỏ để trong hình yêu.Thích người ta học cùng lớp nhưng chưa bao giờ dám nói hay trao gì để gọi là bật đèn xanh cho đối phương cả,Người ta coi tôi như em gái,thân thiết chăm sóc nhưng tôi không biết làm thế nào để cho người ta biết…rồi một lần đi du lịch về quà cho đứa bạn kia là một cuốn anbum gỗ có khắc hình nổi là đóa hồng ,còn quà cho tôi.là một hộp bút cũng bằng gỗ.Tôi nhận quà và lui vào một chỗ kín ngồi để cho từng dòng lệ lặng lẽ tuôn..vì tôi hiểu ý nghĩa..khóc chán. .tôi đem đốt hết những bài thơ tôi viết mà chưa tặng cả lá thơ viết rồi.mà không gởi..mãi mãi chôn vui vào kí ức mối tình thầm lặng và thầm cảm ơn cái tính thỏ của mình.
    Khi bình tâm lại tôi thở phào nhẹ nhòm..may quá mình chưa nói.❤❤❤🌹🌹

  4. Quê hương la noi chon nhau cắt rơn noi chung . Noi riêng la noi ma me tôi sinh ra tôi. Me da dam sương dai năng đê nuôi tôi lon len . Me da nuôi tôi ăn học va thanh tai đen ngay nay . Tôi rất hp khi ngay nay tuy me da gia đi nhiêu nhưng me van y thương tôi. Me luôn mang lai cho tôi nhiêu nv . Tôi mong sao me tôi dc khoe manh đê sông voi tôi. Đê tôi dc thay me tôi moi ngay la hp nhat trong doi tôi. Me oi con luôn y thương me nhiêu lam me oi .

  5. Xa quê nhiều hơn số năm lớn lên ở quê rồi. Nhiều lúc nghĩ “có còn gì đâu mà về”. Nhưng quê vẫn là cái gì đó thiêng liêng lắm.

  6. Tôi nhớ cách đây tròn 50 năm. Ngôi trường tôi học ở trên con đường lòng Saigon gần nhà thờ Hiyen sỹ. Hàng cây Phượng vĩ mà tôi thường ra Nhat bóng là hoa của nó. Là bông Chờ cái tiếng gọi của người miền nam . Bây giờ, mọi thứ vẫn còn nguyên. mà chi Mình tôi thấy gia đi so với câu be học sinh ngày nào 8 tuổi. Ở thời gian trôi đi nhanh quá…và tôi tuổi đời cũng lên nhanh quá. Bây giờ, mới biết kỷ niệm bao giờ cũng không phôi phai chi có Mình ta là không còn nhớ. Phải chi mọi thứ ngày xưa tro lại như bây giờ tôi đang hiện diện nơi đây thì không biết 50 năm nữa. Tôi có quay trở lại đây một lần nữa không nhỉ. Ôi thời gian có thể bởi xoá đi những ước mơ nhưng không bao giờ xoá đi hết những kỷ ức và kỷ niệm trong tôi. Chi còn tu hào câu bê ấy bây giờ đa là một nhạc sỹ vô danh và là một chàng trai ngot nghét tuổi luc tuần rồi ( Viết về một kỷ niệm đa xa 50 năm Ns Hoàng Mình Đan 2022 )

  7. Tôi gói ghém ký ức tuổi thơ về quê hương tôi bên dòng sông La trầm mặc và thơ mộng trong bài thơ này cùng các bạn nhé. Tôi nghĩ là các bạn cũng có thể cảm nhận được mà không phải nói gì thêm

    QUÊ HƯƠNG ĐẤT MẸ

    Quê hương đất mẹ ngọt lành
    Thiết tha câu hát, ân tình lời ru
    Trời cao, xanh ngắt mùa thu
    Vườn cây quả chín chim cu bay về
    Cỏ xanh, xanh mướt bờ đê
    Nắng chiều đổ bóng đàn bê về chuồng
    Hoàng hôn giăng sợi tơ vương
    Níu chùng tiếng sáo buông lưng chừng trời
    Trăng lên chở điệu ru hời
    Ầu ơ tiếng mẹ suốt đời yêu con
    Lời ru vọng tiếng nước non
    Lời ru nặng nghĩa xóm làng quê hương
    Dắt con đi suốt dặm đường
    Dạy con biết giân, biết thương, nên người
    Dù cho sông cạn núi dời
    Bao giờ cũng nhớ những lời mẹ ru
    Mùa này chuyển tiết sang thu
    Kia mùa đông nữa mới qua một thời
    Dù ai góc bể chân trời
    Dù ai phiêu lãng đường đời bao năm
    Chân đi lòng vẫn nhớ thầm
    Ngọt ngào canh hến, giòn tan quả cà
    Người đi xa, kẻ ở nhà
    Bao năm quê ấy đậm đà lòng son
    Người đi xa cách núi non
    Gót mòn sỏi đá không quên lối về
    Cây đa, bến nước, con đê
    Xa bao năm cũng nhớ về
    Quê ơi!
    Phan Văn Thuần

  8. Quê là nơi mà mẹ tôi sinh ra toi, e tôi nuôi tôi ăn học và thành tài nhưng giờ thì quê con đó mà mẹ tôi thì đã ra đi mãi mãi,bây giờ tôi không còn muốn sống nữa các bạn ơi, khi lo con me, nỗi đau như thế nào thì các bạn thử nghĩ xem

Bình luận